Cửa hàng điện thoại của Hoạch nằm ở một con đường nhỏ ngoại ô thị trấn
nhưng rất đắt khách. Ông chủ cửa hàng hành nghề sửa chữa điện thoại, mua bán
các loại điện thoại di động cả mới lẫn cũ, các loại sim, card. Khách hàng cần,
sẵn sàng cầm theo giá thỏa thuận. Bạn bè mừng cho việc làm ăn khấm khá của
Hoạch. Nhưng cũng có người lo lắng. Hân, nguời bạn thân nói:
- Mày cẩn thận, tao
thấy khách đến cửa hàng phần đông là đám choai choai, tóc nhuộm xanh đỏ, mặt
mày lầm lì bặm trợn. Tụi nó tới cắm điện thoại lấy tiền chơi bời là chính. Toàn
là những đứa liều lĩnh bạt mạng. Mày lại sống một mình, tụi nó để ý, làm ẩu,
thì mày chống đỡ làm sao?
Hoạch trả lời:
- Hơi đâu nghĩ
nhiều. Mình mua bán đàng hoàng. Giá phải chăng. Không đứa nào dám làm gì đâu.
Một buổi chiều mưa
rả rích. Cơn mưa kéo dài tới chạng vạng. Ngoài đường lạnh lẽo không bóng người.
Chiếc xe hon đa wave alpha chất ba đỗ
xịch trước cửa tiệm. Thằng lái vẫn đội áo mưa ngồi yên trên xe, máy vẫn nổ. Hai
thằng xộc vào tiệm.
- Mấy em cần gì? Hoạch hỏi
- Cắm điện thoại.
Một thằng móc túi
quần lấy ra cái điện thoại cũ trông giống như cục sắt đưa cho Hoạch. Nó hất mặt
hỏi:
- Bao nhiêu?
Cầm cái điện thoại
cổ lỗ sĩ trầy tróc loang lổ, Hoạch lắc đầu:
- Cái điện thoại này
không cắm được.
- Đ. mẹ. Mày có cắm
hay không? Một triệu. Bọn tao chỉ lấy một triệu thôi?
Hoạch hoảng hốt ngó
quanh quất cầu cứu. Không có ai. Ánh điện cửa hàng hắt ra một quầng sáng nhạt
yếu ớt. Con đường hun hút trong bóng tối. Mưa giăng giăng. Không một bóng
người. Hoạch đành cố nói dịu:
- Mấy em thông cảm.
Cửa tiệm anh cò con làm gì có một triệu đưa cho mấy em. Hay là mấy em sang cửa
tiệm khác vậy.
- Nhiều lời! Mất thì
giờ bọn tao. Có đưa không?
Thằng cầm điện thoại
xáp lại, Hoạch lùi ra sau. Nó cầm cái lọ thủy tinh đựng thuốc lá và kẹo để trên
mặt tủ đập mạnh xuống đất. Xoảng. Mảnh văng tung tóe. Trong lúc Hoạch tái mặt,
sợ hãi, nó nhanh như sóc, đi vòng vào phía trong tủ, thò tay vào ngăn kéo đựng
tiền hốt một nắm nhét vội vào túi áo khoác.
Cả một ngày làm việc
toát mồ hôi, kể cả vốn mới được bao nhiêu đó. Vô cớ mất toi. Tiếc của, Hoạch
quên cả sợ, la lớn:
- Cướp! Bà con ơi!
Cướp!
Hoạch toan xông tới
chỗ thằng cướp tiền thì thằng còn lại đấm một cú vào mặt. Cú đấm làm Hoạch
choáng váng, té nhào xuống. Hoạch lồm cồm chưa kịp đứng dậy, nó sấn tới đạp
thẳng vào ngực làm anh ngã ngửa ra sau, đầu đập vào cạnh tường ngất xỉu. Bọn nó
nhảy lên xe, rồ ga biến mất.
Tỉnh đậy, Hoạch thấy mình nằm trên chiếc giường bệnh viện. Đầu anh đau như có những mũi kim châm chích.
- Con tỉnh rồi. Má
lo quá.
- Con nằm bao lâu
rồi?
- Hơn một ngày đêm.
Hoạch cố gượng ngồi
dậy, má anh chất gối cho anh dựa lưng vào thành giường. Ba anh mất lâu rồi. Chị
gái đi lấy chồng xa. Chỉ còn hai mẹ con nương tựa vào nhau. Hoạch chợt lo lắng:
- Cửa tiệm thế nào
hở má?
- Má khóa rồi.
- Công an tới làm
việc chưa?
- Hôm đưa con đi cấp
cứu, ban cán sự khối phố đã báo sự việc lên công an thị trấn. Nghe nói họ đến.
Không có chủ nhà, họ bảo chờ con xuất viện về sẽ giải quyết. Thôi, con lo thân
con cái đã. Mạnh rồi hãy tính.
Đầu hoạch bị chấn
thương, đau nhức, đứng lên ngồi xuống xây xẩm muốn té. Hơn một tháng điều trị,
ra viện, Hoạch cố nhớ mặt dò tìm những thằng cướp cửa tiệm. Chúng nó chắc cũng
quanh quẩn trong thị trấn này thôi. Cũng chẳng mất nhiều thời gian. Tụi nó vẫn
nghênh nghênh phóng xe trên đường phố. Cái mặt chúng vẫn lấc khấc, trơ lì đáng
ghét. Hoạch càng thêm căm tức. Anh hỏi tên từng đứa rồi viết đơn gửi đến công
an thị trấn.
Hoạch là người cả
nghĩ, hay lo. Bất cứ chuyện gì xảy ra liên quan đến mình đều làm cho Hoạch căng
đầu nghĩ ngợi. Có khi mất ăn mất ngủ, phát quẩn lên vì chuyện nhỏ rức, đâu đâu.
Đơn đã gửi. Hoạch ngày đêm lo lắng. Không biết công an chừng nào sẽ xử? Họ sẽ
xử ra sao? Có đem lại sự công bằng cho anh không? Có đền bù thiệt hại vật chất,
tinh thần mà anh phải chịu không? Không một ai chia sẻ. Đến lúc này Hoạch mới
thấm thía sự cô đơn. Anh nhớ đến chú Thao. Giá mà chú còn sống. Chú mất năm
ngoái vì căn bệnh hiểm nghèo. Chú Thao là chú họ của Hoạch và là người mà anh
kính trọng nhất. Hoạch thường sang nhà chú chơi. Chú Thao rất mến Hoạch. Chú
nói chuyện thời thế nghe rất thích. Nhà cửa chú bề thế sang trọng ở trung tâm
thị trấn. Hai đứa con chú đi du học ở nước ngoài. Chú là cán bộ ăn lương nhà
nước mà sao giàu như vậy? Không ai biết. Chú không hé miệng kể về việc làm ăn
của mình như mấy tay mới phất thường khoe mẽ. Chú sống tốt với bà con, xóm
làng. Ai có việc cần, chú sẵn sàng giúp ngay. Đến chỗ công quyền, chú cũng
không e ngại. Không riêng gì Hoạch, mọi người coi chú như một mẫu mực. Mỗi khi
gặp trắc trở không thể vượt qua, người đầu tiên Hoạch nghĩ tới là chú. Hoạch
thở dài. Thêm nữa, thời gian nằm viện, thấy má khổ với mình, chăm sóc từng
miếng ăn, giấc ngủ, Hoạch lại buồn. Anh thấm thía sự thiếu vắng bàn tay người
vợ. Gần bốn mươi tuổi Hoạch vẫn thui thủi một mình. Thực ra, Hoạch cũng có một
mối tình. Người Hoạch yêu là Dung, con gái một gia đình thị dân. Trong lúc
Hoạch đang say đắm với tình yêu thì Dung đột ngột nói lời chia tay. Cô ta khóc
sướt mướt: “Ba má em ép gả. Em không dám cãi lời. Em có lỗi với anh nhiều. Mong
anh tha thứ cho em”. Trông thái độ quả quyết của Dung, Hoạch biết mình đã mất
Dung mãi mãi. Ngày đám cưới Dung, nhìn cô vòng vàng đầy người sánh vai với
người chồng giàu có bước lên ô tô bóng loáng, lòng anh đau nhói. Dung lấy chồng
được mấy năm, bất ngờ, Hoạch nghe tin cô tự tử. Hoạch không biết lí do gì. Anh
càng xót xa. Anh chưa bao giờ quên được Dung.
Công an thị trấn mời
Hoạch ra lấy lời khai, hồ sơ vụ việc được chuyển lên công an huyện theo thẩm
quyền. Thế nhưng, tới nửa năm rồi mà vẫn chưa được giải quyết. Hoạch nhiều lần
đến công an huyện hỏi thì được nghe điều tra viên trực tiếp thụ lí vụ việc trả
lời quanh đi quẩn lại mấy câu: “Bận đi học, chưa rảnh”, “Đang xảy ra một số vụ
trọng án phải tập trung xử lí trước” hoặc là “Từ từ, cần có thời gian tìm đầy
đủ nhân chứng vật chứng đã…”. Mỗi lần từ công an huyện về, anh thêm tức tối
trong người. Hân ân cần khuyên lơn:
- Mày thôi chuyện
kiện tụng đi. Nói cho mày biết thằng đánh mày là quí tử của một sếp đó… Tụi nó
quậy phá cả thị trấn này ai cũng biết. Có ai làm gì được tụi nó đâu? Chuyện của
mày là cái đinh gì? Nên thua non đi.
Hoạch cự lại:
- Tao đánh bạc đâu
mà thua non. Bị ức hiếp, tao kiện.
- Thì mày đã kiện
đấy. Kết quả ra sao? Hay chỉ làm khổ mình mà thôi.
Lời khuyên của Hân
không phải không đúng. Nhưng Hoạch bỏ ngoài tai vì trong lòng nỗi uất hận càng
lúc càng tăng như những con bọ gậm nhắm hủy hoại niềm vui sống từng ngày trong
đời. Hoạch sang cửa tiệm cho người khác, dọn về ở với má. Anh nghĩ đi nghĩ lại,
tính tới, tính lui tìm đủ mọi phương cách giải quyết, nhưng rốt cuộc không có
cách nào ổn cả. Bế tắc. Nỗi u uất làm Hoạch càng héo hắt. Bộ dạng tiều tụy,
thảm hại. Dần dần, Hoạch thu mình trong phòng riêng, không tiếp xúc với bất kì
ai. Anh ăn uống thất thường, nhiều lần, anh ngồi trong góc phòng, hai tay ôm
chặt đầu, miệng lảm nhảm những lời lộn xộn khó hiểu. Nhưng khi nói những lời
ấy, gương mặt Hoạch đanh lại, mắt trừng trừng như muốn ăn tươi nuốt sống ai đó.
Má Hoạch lo lắng bước lại gần, trỏ vào mình hỏi:
- Con có biết ai đây
không?
- Bà tiên! Bà tiên!
Cứu giúp tôi với!
- Má con đây mà!
Nước mắt lăn trên gò má nhăn nheo. Con đừng làm má sợ.
Hoạch nắm chặt tay
má, giọng van lơn:
- Bà tiên ban phép
màu giúp con, giúp con.
Mọi người bảo: “Bị
điên rồi, nên đưa đi chữa trị ngay”. Má Hoạch đưa anh vào bệnh viện tâm thần.
Vị bác sĩ sau khi khám và làm đủ các xét nghiệm, đã ghi vào hồ sơ bệnh án “Rối
loạn stress sau sang chấn”. Bác sĩ giải thích thêm:
- Bệnh nhân phải
điều trị theo phác đồ. Cần nhập viện để tiện việc theo dõi diễn biến bệnh.
Tiền Hoạch dành dụm
bấy lâu nay giờ tiếp tục đưa ra trị bệnh. Má Hoạch xin cho anh được nằm phòng
riêng theo yêu cầu. Tốn kém cũng chẳng sao, miễn Hoạch nhanh bình phục. Phải
nói, chăm sóc người bệnh tâm thần vất vả biết chừng nào. Phải canh chừng bệnh
nhân thường xuyên. Chung quanh, còn những người bệnh khác với những biểu hiện
khác thường. Người nuôi bệnh luôn căng thẳng đề phòng nên càng thêm mỏi mệt.
Thời gian Hoạch nằm viện, Hân thường xuyên đến thăm. Thấy má Hoạch đã kiệt sức,
Hân ở lại chăm sóc thay. Nhờ y bác sĩ tận tâm điều trị, bệnh Hoạch dần thuyên
giảm. Hoạch không còn nói xàm nữa. Nhưng tác dụng của các loại thuốc thần kinh
làm Hoạch thường chìm sâu vào những giấc ngủ dài. Theo đó, thường có những giấc
mơ đến bất ngờ. Những mảng đời từ nơi nào trong kí ức chợt hiện về. Có lần, Hoạch
mơ thấy ngôi nhà anh ở thời thơ ấu vách đất mái tôn lụp xụp trong con hẻm sâu.
Ba Hoạch đạp chiếc xe đạp cũ kĩ lóc cóc chở thùng trái cây: cốc, me, ổi, xoài
gọt vỏ cắt lát ghim vào que tre ngâm vào thẩu nước đường, đi bán cho học sinh ở
các cổng trường. Chiều về, ông dựng vội chiếc xe đạp vào gốc vú sữa, chị em
Hoạch chạy ra mừng, ông ôm cả hai chị em nhấc bổng lên hôn lấy hôn để rồi đi
vào nhà, lấy những đồng tiền giấy nhàu nát trong túi áo vuốt thẳng thóm, tươi
cười đưa cho má anh: “Cất đi, để dành đóng học phí cho con”. Lần khác, Hoạch
thấy cùng Hân về quê ngoại. Buổi trưa ngày hè cháy nắng, cả hai ra đồng đắp đất
be bờ chặn một khúc mương tát nước bắt cá. Lội bì bõm trên bùn nước, cả hai
cong lưng mà vục cái gàu nhựa múc nước tạt qua bên kia bờ. Nước cạn, cá chép,
diếc say bùn trồi lên giãy đành đạch trên mặt nước tha hồ vớt. Còn cá rô, trê,
tràu rúc sâu xuống bùn, thi nhau mò. Tới chiều, lờ cá đã lưng lửng, hai đứa mặt
mày mình mẩy lấm lem bùn đất hớn hở ra về…
Tối hôm đó, Hân lại
xuống bệnh viện ở với Hoạch. Sau một hồi tán gẫu cặp mắt Hoạch ríu lại. Anh
đang chống chọi cơn buồn ngủ… Hoạch mở mắt ra. Anh đang ở trong một căn phòng
rộng trông giống như cái sảnh của một ngôi đình cổ. Những cột tròn sơn son chạm
trỗ những hình thù kì quái. Vòm mái cong vút. Chỗ góc phòng lố nhố những bóng
người nhìn không rõ mặt ẩn sau làn khói trắng mờ mờ ảo ảo. Gần đấy, chính giữa
vách hậu có cánh cửa sắt lớn đang đóng im ỉm. “Mình đang ở đâu thế này?”. Hoạch
nói thầm. Bỗng một người trong số đó bước ra, đi lại chỗ Hoạch, giọng quen
quen:
- Anh không nhận ra
em sao?
- Dung! Hoạch thảng
thốt kêu lên.
- Em đây, Dung bước
lại gần, gương mặt cô nhợt nhạt, môi run run, cuộc đời em bạc phận, em hối hận
vì chuyện ngày trước. Em đã lầm lẫn. Giá như ông trời cho em một cơ hội bắt đầu
lại thì em sẽ bất chấp tất cả mà đến với anh.
Giọt nước mắt Dung
ứa ra làm Hoạch chạnh lòng. Trong lúc Hoạch đang bối rối, xúc động, một người
tầm thước bước tới:
- Thật đáng thương!
Cháu phải thông cảm cho hoàn cảnh tội nghiệp của cô ấy.
Chú Thao. Không nhầm
lẫn được. Hoạch mừng rỡ như bắt gặp một điểm tựa:
- Cháu gặp tai vạ,
bị người ta ức hiếp.
- Oan trái, bất công
là chuyện muôn thưở của cõi đời. Thời nào cũng vậy, không tránh khỏi. Thân cô
thế cô như cháu đi tìm công lí khó khăn đấy. Đáng tiếc, giờ chú không giúp gì
cho cháu được.
- Cháu phải làm sao
đây?
- Làm lớn chuyện
không có lợi cho cháu, không có lợi cho nhiều người, lại bị kẻ xấu lợi dụng.
Cháu nên học chữ nhẫn, hãy nhớ: “Một câu nhịn, chín câu lành”. Cháu biết yên
phận thì tránh được mọi phiền phức về sau, cuộc sống cháu mới được bình yên.
Sao chú Thao lại nói
với mình như vây? Hoạch chợt nhớ chú với tay sếp kia có quen biết. Một lần,
Hoạch thấy hai người vui vẻ cùng vào một nhà hàng sang trọng. Lẽ nào chú Thao…
Hoạch phân vân không
dám nghĩ tiếp. Chú Thao nói một cách quả quyết:
- Cháu cứ nghe lời
chú đi. Cháu không tin chú sao?
Im lặng. Hoạch nhìn
quanh quất như cố nhớ ra điều gì. Anh hỏi:
- Đây là đâu vậy
chú?
- Cháu không biết
thật sao? Chỗ này là âm phủ. Giọng chú Thao trở nên khô khan, trỏ cánh cửa sắt,
chú nói tiếp, cánh cửa dẫn xuống các tầng địa ngục. Chú chỉ vào những cái bóng
đứng ngồi ở góc phòng, đó là những hồn ma đã được Diêm Vương phán tội đang chờ
mở cửa địa ngục để giải đi.
Hoạch rợn người. Anh
ngửi thấy mùi âm khí nặng nề, miệng lắp bắp:
- Chẳng lẽ… chú và
Dung cũng… ở trong số đó.
- Đúng vậy, chú và
cô ấy đang đợi đến lượt mình.
Sững sờ! Hoạch như
không tin vào tai mình nữa. Gương mặt chú Thao và Dung bỗng méo mó đáng sợ. Căn
phòng tự nhiên chao đảo. Chú Thao, Dung và những cái bóng ma mờ dần rồi biến
mất. Hoạch chới với nhưng cố hét lên:
- Dối trá! Trời ơi!
Kinh khủng quá!
Nghe tiếng hét, Hân
giật mình ngồi xổm dậy, bước sang giường Hoạch. Trong mùng, Hoạch đang giãy
giụa, tay đập xuống chiếu, mồ hôi chảy như tắm. Hân đánh thức bạn:
- Chuyện gì vậy?
Hoạch mở mắt ra,
gương mặt anh đang bị kích động:
- Dối trá! Thật
không thể tin nổi.
- Ai dối trá? Dối
trá chuyện gì?
Bình tĩnh trở lại,
không có vẻ gì của một người bệnh, Hoạch kể giấc mơ cho Hân nghe. Xong, Hoạch
gằn từng tiếng:
- Tới cửa địa ngục
mà còn nói được những lời lẽ như thế.
Hoạch xuất viện về
nhà. Vụ việc rồi cũng được đưa ra xét xử. Nhưng, từ khi bình phục, không hiểu
sao Hoạch dửng dưng không quan tâm đến vụ kiện ấy. Càng lạ hơn, trên tòa, anh
đề nghị giảm nhẹ tội cho những tên ngỗ nghịch đó. Anh ít nói hơn trước, ngại
tiếp xúc, các mối quan hệ thưa dần. Hoạch sửa lại mái nhà dột, đỡ đần má từ
việc nhỏ đến việc lớn. Điều mà xưa nay Hoạch ít khi làm. Anh xin được chân bảo
vệ một công ty sản xuất tư nhân. Má anh vui hẳn lên. Trông bà như trẻ ra. Người
ta bàn tán về Hoạch đủ điều, có người cho là do di chứng bệnh tâm thần làm tâm
tính anh thay đổi. Có người lại cho rằng Hoạch xuống nước để được yên thân…
Hoạch nghe hết nhưng vẫn không nói gì. Anh sống hồn hậu, chan hòa với mọi người
như chuyện vừa qua chưa từng xảy ra trong đời .
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét