Tranh Salvador Dali

XIN CHÀO CÁC BẠN ĐẾN VỚI BLOG PHẠM HỮU HOÀNG

Thứ Năm, 18 tháng 4, 2013

ĐÂU PHẢI CHUYỆN BA NGƯỜI

Câu chuyện này xảy ra đã lâu nhưng với tôi nó như một ám ảnh, dằn vặt, không thể nào quên được. Ngày ấy, tôi, Tứ và Linh học chung một lớp, chơi thân với nhau. Tứ người thấp, đậm, rắn chắc, vạm vỡ. Linh mảnh mai, trắng trẻo, dáng thư sinh, nhỏ nhẻ như con gái. Còn tôi, chẳng có gì đặc biệt ngoài chiều cao lí tưởng hơn một mét bảy và cái tính cần cù, ham học. Cả ba thân với nhau tới mức luôn có nhau trong bất cứ việc gì, từ chuyện chơi, việc học, và chưa bao giờ mất lòng nhau. Đám bạn bè cùng lớp thường gọi đùa chúng tôi là ba người lính ngự lâm. Năm học mười hai, chiều ngày cận tết, bộ ba chúng tôi đạp xe đi dạo trên phố nhìn thiên hạ rộn ràng sắm sửa. Mưa xuân lất phất. Mặc. Chúng tôi vẫn đạp xe tà tà trên các nẻo đường. Đến con hẻm vắng người gần nhà Tứ, trên vỉa hè, cả đám côn đồ hung hãn bao quanh một cô gái. Trông bộ dạng cô gái  thật tội nghiệp, run rẩy, mặt tái nhợt…Trong bọn, thằng đầu đinh mặt đầy sẹo cứ xáp lại sàm sỡ. Cả đám kia cười hô hố…Bọn này là đám thanh niên lêu lổng, quậy có tiếng ở thị trấn. Tứ ra hiệu cho chúng tôi dừng xe lại rồi bảo :
           Con nhỏ đó tên Phương Trang, ở cùng xóm với tao. Bọn mình phải cứu nó thôi.
     Tứ thả chiếc xe đạp lăn kềnh ra đường, chạy ngay tới, lấy thân mình che cho cô gái. Tôi và Linh dựng xe chạy tiếp ngay sau. Giọng Tứ rắn rỏi :
       Tụi bay không được cậy đông ăn hiếp một đứa con gái.
      Một thằng trong bọn trỏ thằng đầu đinh rồi cao giọng đáp
      – Ai biểu nó chảnh với đại ca tao ?
     Thằng đầu đinh trừng trừng nhìn Tứ :
         Bọn tao cứ ăn hiếp thì đã sao! Việc gì đến mày ! khôn hồn thì cút ! Muốn làm anh hùng cứu mỹ nhân hả? Này, tụi bay coi người hùng cứu mỹ nhân nè.
      Câu cuối cùng nó làm điệu bộ háy mắt, vung tay, giọng ngân dài ra mỉa mai. Cả bọn cười ầm lên khoái chí. Giọng Tứ đanh lại :
        Tao không đi. Tụi bay làm gì coi nào ?        
        Mày ngon hả ? Ngon này ! Thằng đầu đinh đấm thẳng vào mặt Tứ. Đảo người tránh, Tứ chộp ngay cổ áo nó quật một cái ngã nhào xuống đường. Nó lồm cồm đứng dậy xông vào tiếp nhưng lại dính ngay cú đá như trời giáng vào mặt lảo đảo té chúi đầu vào bờ rào. “ Nó có võ”, mấy thằng khác kêu lên. Cả bọn hung hăng toan nhảy vào đánh hội đồng. Tôi và Linh sấn tới đứng cạnh Tứ sẵn sàng ứng chiến. Chợt một thằng trong bọn kia chỉ vào Tứ kêu lên : “Nó là cháu lão Thập, võ sư dạy võ vùng này”. Cả đám ngớ người, nhìn nhau rồi liệu thế không xong, xúm lại, đỡ thằng đầu đinh đứng dậy. Thằng đầu đinh miệng văng tục, chửi nhì nhặng nhưng chân rảo bước, dẫn bọn đàn em chuồn thẳng. Tứ quát theo :
       Tụi mày còn bắt nạt con nhỏ này nữa, tao không tha đâu, nghe chưa !