Tranh Salvador Dali

XIN CHÀO CÁC BẠN ĐẾN VỚI BLOG PHẠM HỮU HOÀNG

Thứ Bảy, 31 tháng 8, 2013

THẾ GIỚI NÀY LÀ CỦA CON

      
      Trần dừng chiếc xe máy. Anh bật chân chống dựng xe rồi bước lại chỗ cánh cổng gọi với vào. Bé Anh Thư cầm xâu chìa khóa chạy lon ton ra mở cổng, miệng reo lên:  
“ Ba về! Ba về!” Cánh cổng mở ra. Nó đứng tránh sang một bên, bàn tay trái nắm chặt ngón trỏ tay phải, má phụng phịu. Không chú ý đến con bé, Trần dắt xe đi luôn vào nhà. Chừng như đã quen với cảnh này, nó khép cổng, đi vòng ra cửa mé hông nhà sau. Trần vào phòng làm việc, đặt cái cặp lên bàn rồi trở ra phòng khách ngồi phịch xuống ghế. Anh đang căng đầu bởi chuyện cơ quan. Mệt quá. Ông trưởng phòng sắp về hưu. Ông ta ngồi cái ghế này đã thâm niên, từ lúc còn là ghế gỗ cho đến cái ghế nệm xoay, khi mỏi, có thể duổi người một cách thoải mái. Trong lúc chờ nhận sổ hưu, công việc của phòng, ông giao cho Trần, phó phòng xử lí. Cũng như bao nhiêu người sắp hạ cánh khác, đến cơ quan, phần lớn thời gian, ông đọc báo, nói chuyện phiếm, tâm tình với các đồng nghiệp, hoặc cắt tỉa mấy chậu cây cảnh đặt nhờ trên khoảng sân rộng phía trước…Không ít kẻ muốn ngồi vào chiếc ghế trưởng phòng đó. Những cuộc vận động, đi đêm…Cấp trên để mắt tới Trần. Liền có kẻ giấu mặt tung tin nói xấu, bịa đặt, bới móc đủ thứ, lôi cả chuyện đời tư của anh tung lên mạng internet... Trần chép miệng, lắc đầu ngao ngán. Lan, vợ anh, từ nhà dưới bước lên dịu dàng hỏi:
     - Nghĩ gì mà anh thừ người ra vậy?  
     - Không có gì đâu, chuyện vặt cơ quan.     
     - Em dọn cơm xong rồi. Anh xuống ăn cho nóng.
    Trần uể oải theo vợ xuống phòng ăn. Anh ngồi vào bàn, cầm đũa. Bé Anh Thư ngồi ở ghế đối diện.
    - Bữa nay, em có mua món chả thủ anh thích đấy.
     Lan gắp lát chả bỏ vào chén Trần:
    - Anh ăn cơm đi.
      Cô gắp thức ăn bỏ vào chén cho bé Anh Thư. Con bé ngước nhìn Trần, thấy anh không chú ý, nó bưng chén cơm ăn lấy ăn để.
    Trần và cho hết chén cơm rồi bỏ đũa xuống mâm.
    - Anh không ăn nữa à? Lan hỏi:
    - Trong người mệt, ăn không nổi.
   Anh Thư cũng ăn xong chén cơm của mình. Nó để chén vào mâm.  
    - Con ăn thêm một chén nữa nghen, Lan vỗ về.
    - Con no rồi.
   Con bé đứng dậy đi về phòng mình. Chợt có tiếng trẻ con oa oa khóc.Tiếng khóc của Huyền My. Lan vội đi vào buồng dỗ con bé. “ Con ngoan, nín đi! Má thương!”. Trần lại chỗ chiếc võng nặng nề gieo mình xuống. Buổi trưa ngày hè thật nóng nực. Tháng tám nám trái bưởi có phải. Cái nóng hầm hập, ngột ngạt như thiêu đốt mọi thứ. Trần trở mình trên chiếc võng. Tiếng quạt gió sè sè và tiếng võng đưa kẽo kẹt như lạc lỏng giữa bốn bức tường bức bối. Trần vắt tay lên trán nghĩ ngợi. Bảy năm trước, Trần tốt nghiệp đại học ngành tài chính kế toán. Anh tìm việc làm khó như lên rừng tìm trầm. Ai giới thiệu cũng đi. Hễ có manh mối thì tới. Đi mòn đàng chết cỏ rốt cuộc cũng chỉ uổng công. Lại còn gặp cảnh trớ trêu. Có lần, xem báo, anh biết công ty nọ tuyển thư kí. Sợ chậm trễ, anh tức tốc cầm hồ sơ đến nộp. Vị cán bộ phòng nhân sự gương mặt béo xệ, bóng mỡ, cầm bì hồ sơ, hé cặp mắt ti hí nhìn Trần như nhìn một gã dở hơi, giọng châm biếm:
- Ngoài chuyên môn ra, cậu còn có điểm mạnh gì không ?
- Cháu còn biết chơi đàn ghi ta, biên đạo múa...