Tranh Salvador Dali

XIN CHÀO CÁC BẠN ĐẾN VỚI BLOG PHẠM HỮU HOÀNG

Chủ Nhật, 24 tháng 3, 2013

Dăk Sơro – Tình yêu của tôi

       Tôi thức dậy hơi muộn. Súc miệng đánh răng xong, tôi bước vào phòng khách. Vợ chồng mộc ngồi chờ sẵn với bữa sáng bày trên bàn: đĩa thịt cheo rừng, nồi cháo nóng nghi ngút khói. Mộc cười xuề xòa:
- Đặc sản miền núi đấy. Biết cậu lên, bok Hua đem biếu.
- Bok Hua ! Bok vẫn khỏe mạnh chứ ?
       - Vẫn khỏe, vợ Mộc vừa múc cháo ra chén vừa nói, anh vẫn còn nhớ Bok à?
       Tôi luống cuống:
- Nhớ, tôi dở quá, chưa đến chào bok.
Mộc nói:
       - Bok đi săn mới về hồi sáng sớm. Lúc nãy bok tới, thấy cậu ngủ ngon nên không cho tôi kêu dậy. Giờ bok vào rẫy rồi, cậu không gặp được đâu.
       Ngừng lại một lúc, Mộc tiếp:
       - Bok Hua nhắc đến cậu luôn. Người Bahnar quý ai, họ khắc vào trong lòng, khó có thể thay đổi được.
Bữa ăn sáng trôi qua nhanh. Vợ chồng Mộc đi dạy. Đứa con gái nhỏ đi nhà trẻ. Còn lại một mình, tôi nằm thừ trên chiếc ghế xếp. Ở Dăk Sơro, đang mùa hè, không khí buổi sáng se se lạnh. Lòng tôi tôi nao nao khi nhớ lại một buổi sáng như thế này cách đây năm năm, trong căn nhà sàn của bok Hua, Lan Nhi ngân ngần nước mắt khi tiễn tôi về xuôi :
- Đừng quên Dăk Sơro nghen anh !


Vai khoác cái xách nhỏ, tay cầm cây vĩ cầm, nhìn vào mắt Lan Nhi, tôi hứa như là hứa với chính mình :
- Anh sẽ trở lại.
Bok Hua đứng bên cạnh, vỗ vai tôi, thân mật :
- Mày về, bụng tao luôn nhớ mày. Dăk Sơro cất giữ lời hứa của mày.