Từ lúc anh rời bỏ cuộc chơi với bằng hữu ra đi mãi mãi, cuộc sống ồn ào, xô bồ vẫn trôi qua từng ngày theo nhịp bước thời gian. Những người bạn, người em của anh ngồi lại với nhau bên ly cà phê đắng, bên ly rượu cay nồng, trong một giây phút tĩnh lặng nào đó bất giác ai nấy đều có chung cảm giác, anh vẫn còn đâu đây. Gương mặt, lời nói, nụ cười khinh bạc của anh trước bao sự lố lăng của cuộc đời vẫn còn nguyên đó. Buổi chiều tan tầm, không ai còn thấy anh phơi phới râu tóc lái chiếc xe Hon Đa cũ kĩ xuôi trên con
đường Lê Hồng Phong phường Bình Định. Nhưng giọng đọc ấm áp của anh trên đài
truyền thanh thì với bạn nghe đài thị xã An Nhơn biết thuở nào quên. “ Bình
Râu”, cái tên thật bình dị, quá đỗi thân thương với những người yêu mến anh. Một
người chưa bao giờ cho mình là nghệ sĩ nhưng lại nghệ sĩ hơn biết bao kẻ tự
xưng nhà nọ nhà kia…Một người luôn sống hết mình với bạn bè dù trong bạn bè
không phải ai cũng cùng chung ý nghĩ. Một người luôn bao dung với thế hệ đi sau
dù đôi lúc những đứa em gây cho anh điều
phiền muộn. Một người vào tận Sài Gòn đối mặt với nỗi đau đớn bởi căn bệnh hiểm
nghèo nhưng vẫn canh cánh “ Nhành lan tím, góc sân quen” của quê hương máu
thịt. Một người chưa bao giờ làm thơ để trở thành nhà thơ nhưng đã để lại trong
lòng người những vần thơ xúc động. Một lối sống ngay thẳng, thủy chung, có
trách nhiệm, anh như cây thông hát mãi khúc ru làm đẹp cho đời. Có nhũng người
nói bao điều lớn lao nhưng rồi ra lại hóa thành tầm thường vô vị. Ngược lại, có
những người sống lặng lẽ bình thường, nhưng khi mất đi, niềm thương tiếc trào
dâng biết lúc nào phôi pha. Từ qui luật muôn đời ấy, có thể nhận ra, dù anh đã
đi vào cõi vĩnh hằng nhưng một điều chắc chắn rằng, anh không bao giờ mất đi
trong lòng bạn bè, người thân còn ở lại
KHÔNG ĐỀ
Nhẹ như làn gió thoảng
lướt qua chốn phù hoa
còn chút hương để lại
với đời không phôi pha
một chút hương thanh khiết
sáng trong giữa đời thường
đẹp như tình bằng hữu
mãi mãi đến vô thường
P H H
KỶ NIỆM VỀ ANH
Đọc thơ trong đêm
tưởng niệm nhà thơ Yến Lan năm 2013
Gầy cuộc chơi với
bạn bè nơi góc sân quen
Với thế hệ đi sau
bằng cả tấm lòng thành
GIAI THOẠI
Thơ là tiếng lòng con người nhằm giải bày những tình cảm sâu
lắng, chan chứa biết bao vui buồn của cuộc sống thường ngày, những hoài niệm
tha thiết của một thời đáng nhớ luôn canh cánh như một ám ảnh. Những vần thơ
anh Vĩnh Bình làm mang một ý nghĩa như vậy. Nó giúp tôi hiểu thêm được về cuộc
đời vốn mộc mạc, bình dị nhưng rất thơ của anh. Đây là bài thơ không
đề anh viết trong những ngày xa xứ :
Có ai về xứ cho ta gửi
Một cánh diều côi giữa phố người
Về với gió đồng thơm cỏ nội
Với nhành lan tím góc sân quen
Về với đường xưa chiều nắng nhạt
Có người thơ thẩn ngóng trông ai ?
Đọc đến câu thơ cuối, tôi lại chợt nhớ đến những vần thơ mới
viết của chị Trần Phi Yến, một người bạn cùng thời với Vĩnh Bình. Phải chăng
một giai thoại ở một góc kín của đời người
Thương biết mấy cái thời còn khờ dại
Cứ mãi mê đèn sách vô tình
Khi về chiều mới biết lúc bình minh
Ở nơi ấy có một người mãi đợi
Bài thơ Trống vắng được Vĩnh Bình viết gửi
về từ Sài Gòn, lúc anh vào trong đó trị bệnh. Có đọc mới thêm hiểu về anh trong
những ngày xa xứ
Đã mấy hôm rồi con
chim sẻ không đến đậu trước hiên nhà gọi bạn.
Vạt nắng sớm mai
cũng qua mau lòng ta thêm trống vắng.
Bay về đâu hõi
chim ?
Vội vàng chi hỡi
nắng ?
Cho mùa thu phôi
pha.
Cho Chiều vàng trút
lá.
Ta một
mình đong đếm những vui buồn khi trời đã sang đông.
Và đây là bài thơ Ru em tình cũ anh viết trong những
ngày sắp từ biệt cuộc đời:
Ta về gom hết lá thu
Đắp thành nấm mộ ngồi ru cuộc tình
Ru người trong cõi lặng thinh
Nơi xa xăm ấy thấu tình này chăng
Đã qua mấy chục mùa trăng
Ru em ru mãi tình xanh cuối mùa…
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét