Tranh Salvador Dali

XIN CHÀO CÁC BẠN ĐẾN VỚI BLOG PHẠM HỮU HOÀNG

Thứ Bảy, 26 tháng 7, 2014

BIỂN TÍM



          Mạnh gấp vài bộ quần áo bỏ vào va li, rồi cầm mấy món lặt vặt để sẵn trên giường cho vào ngăn phụ: máy ảnh kỹ thuật số, cục sạc điện thoại, kem bót đánh răng, khăn mặt…Anh đứng tần ngần cố nghĩ xem còn thiếu thứ gì nữa…Mệt óc, Mạnh tự nhủ, tới nơi, nếu cần mua thêm. Anh đậy nắp va li lại. Mạnh được cơ quan cho nghỉ phép mười lăm ngày. Gần đây, trông anh quá mỏi mệt. Quanh quẩn một nhịp sống đơn điệu, tẻ nhạt: công việc nhà nước đều đặn ngày hai buổi, lúc rỗi rảnh thì cà phê, nhậu lai rai với bạn bè tán đủ chuyện trên trời dưới đất: xì căng đan của một sao ca sĩ đồng tính, cầu thủ bóng đá nổi tiếng bán độ, tiêu cực ở cơ quan này, địa phương nọ, đến cả chuyện khủng bố ở Irag, chiến tranh ở Libya, căng thẳng ở bán đảo Triều Tiên…
     Nhưng nguyên nhân chính làm cho Mạnh suy kiệt là do cuộc hôn nhân thất bại. Như những đám cưới thời Internet, sống với nhau chưa được bao lâu, Mạnh nhận ra giữa hai vợ chồng có nhiều điểm không hợp. Vợ anh mở ki ốt bán hàng mỹ phẩm, thu nhập khá. Cô ta thích cuộc sống hưởng thụ: ăn mặc phô trương, son phấn, tiệc tùng, karaoke, hát nhạc sống… Mạnh to nhỏ khuyên nhủ cũng chẳng ăn thua. Anh cố sức chịu đựng, mong một ngày nào đó có con, vợ anh sẽ hồi tâm chuyển ý. Nhưng sự đời lại không được như mong muốn. Nhất là trong thời buổi điện thoại di động, khẩu trang, nhà nghỉ…Vợ anh lên giường cùng gã đàn ông lắm tiền nhiều của, ăn chơi có tiếng ở thị xã. Tin đồn tới tai, Mạnh gạn hỏi, cô ả trơ tráo, giọng thách thức: “Đúng vậy đó ! Anh muốn làm gì thì cứ làm ! Sống với anh, tôi chán ngấy đến tận cổ. Lấy nhau tới giờ, anh lo được gì cho cái nhà này ? Tiền bạc chi phí cũng một tay tôi cả. Đồng lương còm không đủ lo thân anh nữa là… ”. Mạnh tức nghẹn, không nói được một lời. Khi nay, anh vẫn nín nhịn, chưa hề to tiếng với vợ. Giờ cô ta càng được nước lấn tới. Những ngày tiếp theo, cô ả tiếp tục đi lại với gã kia không còn coi anh ra gì, bất kể tai tiếng... Quá mức chịu đựng, không còn cách nào khác, Mạnh đưa đơn ly hôn. Cô ta xì một tiếng, thò tay cầm bút kí cái rẹt, bộ điệu ngúng nguẩy với lấy cái xắc treo trên móc tường, đi thẳng ra cửa. Mạnh nhìn theo, thở dài,  lòng tê tái. Tình nghĩa vợ chồng đầu ấp tay gối bấy lâu nay không có chút ý nghĩa gì với người đàn bà đó…
     Buồn. Mạnh sa đà vào bia rượu. Uống triền miên. Có khi say mèm. Bạn nhậu phải đưa về. Sáng hôm sau gật gà gật gưỡng đến cơ quan, bị trưởng phòng nhắc nhở. Bạn bè khuyên “ Mày sao thế ? Đau khổ vì con đàn bà hư đốn à ? Quên phức nó đi” Quên ! Mạnh cũng muốn lắm. Giá mà anh có thể quên được một cách dễ dàng. Ông Chủ tịch công đoàn vốn thân tình, gặp riêng anh nói:
           - Cậu coi chừng bị stress đó. Xin nghỉ phép đi, thay đổi không khí một chuyến.
           - Tôi đi cũng được, nhưng còn công việc…
           - Lại công việc, ông Chủ tịch công đoàn ngắt lời, cậu tưởng không có cậu, công việc cơ quan đình trệ chắc? Không mợ thì chợ vẫn đông. Sếp sẽ bố trí người làm thay phần việc của cậu. Yên tâm đi.

 

       Mạnh chọn địa điểm cho kì nghỉ là quê ngoại, một cái làng ven biển. Từ thị xã anh ở đi xe máy đến đấy, tốc độ bình thường mất gần hai giờ. Ông ngoại mất từ lâu. Còn bà ngoại đang sống với vợ chồng người cậu. Tuổi thơ của anh cũng đã từng gắn bó với nơi này. Hồi còn đi học, vào dịp nghỉ hè, Mạnh thường về quê chơi với đám bạn nhỏ, đi dạo dưới hàng thông lưa thưa, gió vi vu, đuổi bắt còng trên bãi cát trắng ven bờ biển… Quê ngoại đã trở thành một vùng du lịch nổi tiếng. Mạnh lái xe máy chạy trên con đường tráng nhựa phẳng lì. Chỗ này, Khách sạn Hương Biển tráng lệ, chỗ kia, nhà hàng đặc sản, quán cà phê giải khát giăng giăng …Mạnh rẽ vào một xóm chài cũ kĩ trông như cách biệt với khu du lịch hiện đại mới mọc lên. Nhà ngoại đây rồi. Mạnh dắt xe qua cổng, vào khoảng sân rộng. Một đứa bé trai chừng hơn mười tuổi, da đen nhẻm, bước nhanh qua bậc cửa đứng trên thềm, cười tít mắt. Mạnh nhận ra  thằng con út của cậu anh. Bà ngoại, cậu mợ cùng ra theo. Ngoại hấp háy đôi mắt, nheo nheo nhìn anh: